Chuyến thăm ý nghĩa

Làng Hòa Bình Quảng Nam ngày nay trông sạch đẹp, bề thế và nhiều tiện nghi hơn 7 năm trước, sau khi được Hàn Quốc viện trợ nhân đạo, tài trợ xây dựng mới từ giữa năm 2016. Giám đốc Đặng Đôi cho biết nơi đây được xem là cơ sở tổng hợp đa chức năng hỗ trợ trẻ phát triển tối ưu và cả người khuyết tật, già cả, neo đơn…

Tôi chọn về thăm lại Làng Hòa Bình Quảng Nam vì 2 lẽ. Trước hết là đưa vợ chồng người bạn và 2 con của họ từ Mỹ về đi thăm một cơ sở xã hội, để chúng hiểu hơn hoàn cảnh của người nghèo khó ở quê nhà. Hai là chọn một địa điểm xa các đô thị, vì ở những nơi đó thường ít có đoàn thiện nguyện đến thăm viếng.

Gia đình người bạn của tác giả tại làng Hòa Bình Quảng Nam

Sau gần 2 giờ chạy xe từ Đà Nẵng vào đến nơi, chúng tôi bắt tay ngay vào việc: nghe lãnh đạo trung tâm trình bày thực trạng, tặng sách giáo khoa và vở cho học sinh, tặng các loại thuốc cho người già và hơn 30 triệu đồng cho Làng Hòa Bình để góp phần sắm sửa quần áo, giày dép, chăn màn và các đồ dùng thiết yếu khác cho trẻ sơ sinh…

Các cụ già neo đơn phần lớn đi lại khó khăn nhưng họ đều khá vui vẻ. Chị bạn tôi quan sát rất kỹ các món ăn của họ và hỏi thăm các cụ trên dưới 100 tuổi như cụ Nguyễn Thị Chư ở Tam Thanh, Tam Kỳ. Trong khi đó, các con chị phân chia sách giáo khoa và vở trị giá hơn 20 triệu đồng cho các bạn học sinh…

Phó Giám đốc Làng Hòa Bình, anh Nguyễn Mận, cho biết làng đang nuôi dưỡng 75 người khuyết tật, 20 người cao tuổi và 50 trẻ mồ côi sơ sinh ở nhiều lứa tuổi. Nhờ có sự hỗ trợ của các tổ chức quốc tế, Làng Hòa Bình đã trang bị được nhiều dụng cụ tập luyện phục hồi chức năng, giao tiếp ngôn ngữ; nhiều trang thiết bị hỗ trợ người tàn tật và khám sàng lọc; các loại máy chạy bộ, máy massage, đèn hồng ngoại, ghế xoay, khung tập quay khớp vai…

Tiền ăn cho trẻ mồ côi, khuyết tật, người già mỗi tháng từ 2 triệu đồng trở lên, tuy chưa nhiều nhưng cũng giúp họ nâng cao sức khỏe và yên tâm điều trị, học hành…

Vợ chồng anh bạn tôi sau khi đi thăm các phòng ăn nghỉ của những cụ già đã nói: Làng Hòa Bình như thế này thì thật là an bình. Ở các nước mà anh chị đi qua, tuy họ giàu có hơn nước mình nhưng có lẽ việc chăm lo cho người già, trẻ mồ côi miễn phí như thế này cũng chưa chắc đã hơn. Khi ra về, vợ chồng anh ấy không quên lấy địa chỉ liên lạc và hứa sẽ tìm cách hỗ trợ thêm nữa khi có dịp hoặc nhận được yêu cầu…

Lúc lên xe, chị bạn tôi bày tỏ: “Một chuyến thăm rất có ý nghĩa với các con em và cả em nữa. Em không cầm được nước mắt nên có gì mang theo em đều tặng hết. Thương các cụ lắm! Chỉ mong các cụ được bình an…”.


Bài và ảnh: Trương Điện Thắng