Cuộc sống bộn bề, mỗi người thường dễ bị cuốn theo với những công việc, những lo lắng quanh mình. Tôi xem những khi có thể lắng đọng suy tư và nhớ về cô chính là những khoảnh khắc tràn đầy niềm vui của riêng mình.
Ghi sâu tấm lòng cô giáo
Tôi không sao quên được những năm giữa thập niên 90 của thế kỷ trước, khi ấy tôi học lớp 6. Cô tên là Đinh Thị Chuyên (sinh năm 1963), chủ nhiệm lớp 6D, niên khóa 1995-1996 của tôi, cũng là cô giáo dạy văn.
Gia đình tôi có hoàn cảnh khó khăn thuộc diện nhất nhì của xã Thành Kim, huyện Thạch Thành, tỉnh Thanh Hóa. Tuy vất vả, khó nhọc nhưng cả 4 chị em tôi đều được bố mẹ nuôi cho ăn học. Là chị cả trong gia đình nên ngoài việc học ra, tôi còn phải đi bắt cua, mò ốc để phụ mẹ kiếm tiền mua gạo, đóng học phí. Trong một lần đi bắt cua, tôi chẳng may bị rắn cắn phải đi cấp cứu.
Nụ cười nhân hậu, dịu dàng của cô luôn là hình ảnh đẹp mà tác giả ghi khắc trong tim. (Ảnh do nhân vật cung cấp)
Điều bất ngờ và hạnh phúc nhất của tôi là cô và các bạn đến thăm. Cô ân cần động viên tôi cố gắng học. Tôi không hề hay biết là cô và các bạn đã quyên góp đóng học phí cho tôi cả năm học đó. Đồng lương nhà giáo vốn đã hết sức khiêm tốn mà cô lại phải gồng gánh, chắt chiu nuôi 2 đứa con cũng đang tuổi ăn, tuổi học nên gánh nặng không hề nhỏ. Vậy mà những năm học tiếp theo, cô vẫn miệt mài trích tiền lương của mình đóng học phí cho tôi suốt 4 năm.
Cô đã dành cho tôi sự yêu thương mà không phải ai cũng làm được. Cô mở rộng vòng tay và mở rộng con tim với mấy đứa học trò nhỏ nhằm xoa dịu nỗi đau, hết lòng nâng đỡ những bạn trẻ vấp ngã, khuyến khích người đang chùn bước mạnh dạn vươn lên.
Điều duy nhất tôi có thể làm để đáp đền tình cảm của cô lúc ấy là cố gắng học thật tốt.
Yêu thương còn mãi
Suốt 4 năm học tôi đều là học sinh tiên tiến, học sinh giỏi. Điều tuyệt vời và đáng nhớ nhất là năm học cuối cấp, tôi được nhà trường cho đi nghỉ mát ở Sầm Sơn theo diện con nhà nghèo học giỏi. Đi cùng với tôi là giáo viên chủ nhiệm – chính là cô. Đó là giây phút khó phai mờ trong cuộc đời tôi. Hơn một lần tôi muốn nói lời cảm ơn cô mà không sao cất lên lời.
Vậy là thấm thoắt đã hơn 10 năm. Giờ tôi cũng đã là một phụ nữ có gia đình, có con. Mỗi khi nhớ về tấm lòng bao la của cô, tôi không sao nguôi xúc động. Cô đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn đầy sự quan tâm đến ngành giáo dục, vẫn nhớ mặt, nhớ tên các cô cậu học trò bé nhỏ ngày nào.
Sự nghiệp trồng người của cô ngày càng dày dạn, vun bồi cho biết bao mầm xanh – những chủ nhân tương lai của đất nước – được mạnh mẽ trưởng thành. Còn sự học của tôi thì dường như mới chỉ bắt đầu. May mắn thay, tôi đã kịp học ở cô sự ấm áp của lòng yêu thương con người với con người, sự lắng nghe và thấu hiểu chân thành mà không phải ai trong cuộc đời này cũng có thể giữ được.
Khi trải qua những bước ngoặt khó khăn trong cuộc sống, tôi vẫn nghĩ đến cô. Cô như người mẹ hiền thứ hai của tôi, người đã không chỉ trao cho tôi tri thức mà còn dạy tôi biết: Khi thời gian qua đi, cho dù mọi thứ rơi vào quên lãng thì điều duy nhất có thể ở lại, đó chính là tình thương.
Không có sự hy sinh nào là vô nghĩa. Nghề giáo cũng vậy, thầy cô cho đi mà không cần đền đáp. Họ ra sức vun trồng nên biết bao con người vĩ đại, vì biết đó là trách nhiệm, là niềm vui và tâm huyết nghề nghiệp. Bất kể là một giáo viên với học sinh, hay người cha, người mẹ với đứa con hoặc người thân nào khác trong gia đình, họ đều sống vì tình thương.
Cô là minh chứng của một lối sống tích cực, của trái tim nhà giáo cao cả và nhiệt huyết luôn hết mình vì cộng đồng. Tôi càng thấm thía câu thơ quen thuộc: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”… Với tấm lòng tri ân sâu sắc dành cho cô giáo chủ nhiệm năm xưa, tôi càng biết sống trân trọng cuộc đời và cố gắng lan tỏa những điều ý nghĩa đến người khác.
ĐƠN VỊ ĐỒNG HÀNH